Ôn Văn lạnh lùng nhìn hướng Cao Phỏng biến mất, có lẽ tới tận bây giờ, tên kia vẫn cho rằng mình đang nắm quyền chủ động đi?

"Đến khi đó, mày sẽ phải khóc!"

Đợi khoảng một tiếng thì phần lớn đám dơi đã trở lại bên cạnh Ôn Văn.

Sắc mặt Ôn Văn lại càng khó coi hơn, nguyên nhân là chúng không tìm được mùi của Nhan Bích Thanh.

"Người từng làm trong hiệp hội có khác, biết phải che giấu mùi của mình... có điều tao nhất định sẽ tìm ra mày."

Sau đó Ôn Văn một lần nữa phái lũ dơi đi, trừ phi tìm được Nhan Bích Thanh, bằng không không cho phép ngừng.

...

Trong một tầng hầm bẩn thỉu, Nhan Bích Thanh mặt không biến sắc xử lý vết thương trên ngực mình.

Trên vết thương lóe sáng số liệu chi chít chằng chịt, nó làm tốc độ khép lại của vết thương nhanh hơn.

Nhan Bích Thanh không có năng lực tự lành biến thái như vampire, nhưng hắn có thể gia tăng năng lực tự lành của bản thân mình, hiệu quả quả thực rất rõ ràng.

"Tao có chút không hiểu, vì sao chúng lại tới bắt tao chứ, mày chính là người của bọn chúng, mà tao cũng chính là mày."

Nhan Bích Thanh lẩm bẩm, không ai trả lời vấn đề của hắn, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có người trả lời.

Hắn từ hỗn độn tỉnh lại, tiếp quản thân thể này, đối với thế giới, đối với mọi thứ đều rất xa lạ.

Chỉ có thể dùng ký ức trước đó của Nhan Bích Thanh để làm quen với thế giới này.

Nhưng càng quen thì lại càng không đè nén được bản tính của mình, lại càng muốn giết người hơn!

...

Ngày thứ tư, điều tra vẫn đang gấp gáp tiến hành, đám dơi của Ôn Văn cũng tiếp tục tìm kiếm, mặc dù không có cách nào xác định Nhan Bích Thanh rốt cuộc đang ở nơi nào nhưng ít nhiều cũng biết phạm vi đại khái.

Lũ dơi hoạt động dị thường trong thành phố cũng làm hiệp hội chú ý, nhưng không có thợ săn tiến hành điều tra chuyện này.

Ảnh hưởng của quỷ hút máu hiển nhiên thua kém Nhan Bích Thanh.

Mà quá trình điều tra của Đinh Minh Quang cũng ngày càng thuận lợi hơn, trước đó cậu ta đã lén để lại một ám chiêu trong cơ thể Nhan Bích Thanh, nó là một ký hiệu, cậu ta có thể thông qua ký hiệu này để tìm Nhan Bích Thanh.

Hơn nữa, ký hiệu này còn có thể coi là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần kích hoạt thì nó sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho Nhan Bích Thanh.

Nhưng sau khi kích hoạt nổ thì sẽ không thể nào tìm kiếm Nhan Bích Thanh được nữa, vì thế Đinh Minh Quang vẫn giữ lại ám chiêu này.

Thật ra hiện giờ Đinh Minh Quang đã định vị được vị trí đại khái, nhưng Lâm Triết Viễn ra lệnh là ngày mai mới tiến hành truy bắt, hôm nay anh yêu cầu Đinh Minh Quang cố gắng làm quen với phương thức hành động của Nhan Bích Thanh, để thuận tiện cho hành động ngày mai.

Lúc chạng vạng tối, Ôn Văn ngồi trên ghế nhìn mặt trời dần dần lặn xuống mà thở dài một hơi.

Đêm nay trôi qua thì thời gian chỉ còn lại một ngày, đến khi đó tình huống sẽ rất bất lợi, Ôn Văn phải nghĩ cách thay đổi cục diện này, bằng không một khi thua trận, anh sẽ nằm ở thế yếu.

Đột nhiên ánh mắt Ôn Văn đông cứng, đứng dậy tiến vào WC.

Đúng vậy, trong phòng làm việc của mỗi thợ săn đều có phòng vệ sinh riêng, chuyện này làm Ôn Văn rất thỏa mãn.

Sau khi vào phòng vệ sinh, Ôn Văn đột nhiên biến mất, anh đã tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách.

Khi nãy Ôn Văn cảm giác được Tần Sảng đã thăng cấp xong!

Cậu ta thành công biến thành quỷ hồn ở cảnh giới Nắm Giữ!

Ôn Văn trực tiếp tiến vào khu phòng giam Tai Hại, quả nhiên Tần Sảng đã xuất hiện ở phòng giam số hai, căn phòng ở bên cạnh Đào Thanh Thanh.

Lúc này, Đào Thanh Thanh và Tần Sảng đang dùng ánh mắt để đối chiến với nhau.

Lúc này đây Tần Sảng đã thay đổi dáng vẻ hoàn toàn, đứng trong phòng giam không còn là tên nhóc nhút nhát run lập cập khi đối mặt với Đào Thanh Thanh nữa, mà là một thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị cả người đầy khí lạnh.

Trên người vẫn là bộ quần áo đó, hơi thở của đám quỷ hồn khác quanh quẩn trên người Tần Sảng, chúng chẳng những không làm sự tồn tại của Tần Sảng hỗn loạn, ngược lại lại khiến cậu ta càng mạnh mẽ hơn.

Tần Sảng bây giờ đã là một con hung linh!

Trên thế giới này, phần lớn quái vật đều không phải một con mà có cả một tộc đàn của mình, có tộc đàn thì tất nhiên là có chênh lệch thực lực.

Giống như quỷ hồn, số quỷ hồn bị Ôn Văn xử lý trước đó chính là oan hồn cấp thấp nhất.

Thực lực rất yếu, chỉ có một số ít có được năng lực đặc biệt, nhưng nếu không có phương pháp ứng phó thì rất khó chơi.

Mà Tần Sảng bây giờ thì chính là sự tồn tại cao hơn oan hồn, hung linh!

Khác với oan hồn nằm ở đáy chuỗi thức ăn của quái vật, thực lực của hung linh nằm ở khúc giữa trong cấp Tai Hại của quái vật.

Hung linh có thể tạo ra sát thương vật lý, hơn nữa không giống với phần lớn oan hồn, bị trói buộc ở một nơi cố định.

Nhưng có khả năng gây ra sát thương vật lý thì cũng thua kém oan hồn, chính là không thể quỷ hồn hóa triệt để mà chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn, những lúc khác thì có thể dễ dàng bị công kích.

Đồng thời ý nghĩ muốn giết chóc của hung linh cũng sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ theo bản năng tấn công người sống.

Một khi phát hiện hung linh xuất hiện thì cơ bản đều bị Hiệp Hội Thợ Săn tiêu diệt, thế nên Ôn Văn tìm hết thành phố Phù Dung Hà này cũng không tìm được bóng dáng hung linh tồn tại.

Sau khi thấy Ôn Văn, gương mặt Tần Sảng vặn vẹo, trong thân thể hắn lưu giữ quá nhiều ý chí của quỷ hồn khác, về phần ký ức của chính mình thì lại có chút không rõ.

Thế nhưng Tần Sảng vẫn nhớ rõ, là người đàn ông trước mặt đã mang tới sự sỉ nhục lớn lao cho hắn, hắn phải trả thù!

Khí lạnh màu trắng xám xuất hiện trong tay Tần Sảng rồi phóng thẳng tới chỗ Ôn Văn, nhưng khí lạnh kia căn bản không thể nào thoát ra ngoài phòng giam.

Nhưng mặc dù vậy thì Tần Sảng vẫn không ngừng tấn công.

"Thực lực mạnh mẽ hơn nhưng đầu óc thì hỏng rồi, xem ra mày đã quên tao là ai."

Ôn Văn hừ nhẹ một tiếng, tay đặt lên vòng cổ, một lần nữa biến thành hình thái ngục ti Tai Hại, sau đó tay đẩy một cái thì Tần Sảng đã bị đè chặt vào tường không thể động đậy.

"Cho mày chút dạy dỗ vậy."

Ôn Văn làm ra động tác siết nắm tay, thân thể của Tần Sảng cũng theo đó mà vặn vẹo, từng gương mặt người vặn vẹo lần lượt va đập trong thân thể hắn, mang tới cơn đau đớn rất lớn.

Một lát sau, Ôn Văn thả lỏng tay, ánh mắt Tần Sảng nhìn Ôn Văn đã không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa, ngược lại có chút sợ hãi rụt rè, rúc trong góc tường sợ hãi nhìn Ôn Văn.

Chỉ cần có thực lực mạnh tuyệt đối, cho dù là quỷ hồn cũng sẽ biết sợ.

"Để tao xem xem, năng lực của mày có thể mang tới bao nhiêu kinh ngạc cho tao."

Ôn Văn đi tới trung tâm khu Tai Hại, sau đó chọn năng lực của Tần Sảng, cơ thể nhúc nhích một chút rồi biến thành trạng thái có chút mờ ảo.

Bởi vì sớm đã quen với chuyện không mặc quần lót nên Ôn Văn không còn xuất hiện tình huống rơi quần lót làm người ta lúng túng như trước nữa.

Nhiều lần chuyển đổi năng lực làm Ôn Văn sớm đã quen với chuyện kiểm tra các loại năng lực khác biệt, liền xe nhẹ chạy đường quen.

"Sức lực lớn hơn người bình thường, chỉ cần dựa vào vật lộn cũng có thể nghiền ép người bình thường, nhưng so với người siêu năng thì không có cách nào so sánh..."

"Năng lực của oan hồn thì hung linh cũng có, hơn nữa có thể dựa vào ý chi của mình để quyết định có để người bình thường nhìn thấy hay không."

"Nơi hung linh xuất hiện thì điện đóm sẽ mất ổn định, có thể coi là được tặng kèm hiệu ứng đèn chớp lóe."

"Có thể dùng ý nghĩ di chuyển đồ vật, nhưng trọng lượng có hạn chế, cũng không thể làm ra động tác quá phức tạp."

"Xét tổng thể thì nếu không dựa vào năng lực đặc biệt thì hung linh không có cách nào so sánh với vampire cấp Tai Hại."

0.11657 sec| 2416.531 kb